Oct 17, 2017

I have dandruff

I've strengthen my resovle and tried to write more often. Of course this is not for the sake of making another project or improving the current ones. I know that I have no talent in writting and creating story or whatsoever, but it didn't hurt to try did it? 

Then why I am still writting? Well, first of all I am bored, and confused. I have like, a month left before I take the exam to commit myself into a new education program, but I still have no ideas on what to study, what to focus and therefore I'm just dazing around, doing nothing and worrying about the future, as usual.Second reason is that I want to keep my language in check, cause it's been so long and I haven't used it properly. I did get a pretty high score in the English qualification exam but it was 3 years ago, and now I'm not even sure all these things are grammartically correct. 

Then what should I write about? My daily life? That would be extremely boring, and wouldn't last for more than one paragraph. Recently, I've been seeing a girl and she gave me a few tips on writting which I find pretty handy. For example, she told me to start with short stories instead of focusing on those novels which requires a lot of time, ideas and development to complete. I myself find that true, since I've been hitting the wall with the two novels for a long time. On the other hand, writing short stories can be much simpler when I have to only focus on a single ideas, and nothing else. So all I have to do is to gather idea to make a readable short story, and I just need to keep writting short stories untill it becomes a habit. If only she can directly guide me in my writing, that would be great. So instead of a novel about my long pointless life, I could just write a short story about a really bad or good day, and that's about it.

So that's it? Stop rambling and start writting? Easier said than done, I'm nowhere near what you call an amateur writer yet, not even beginner. I'll call myself a writer wannabe. Funny how of all the thing that I've experienced, writting seems to befit me the most, and at the same time I suck so hard at this. Seems like every activities I want to do (or have interested in), I have no talent or extremely bad at those. But the intriguing thing in being bad is that when you improve, you will find the joy of improvement and then you look back, seeing how far you've gone, you'll be surprise how you could be able to do all of that.

For now I'll TRY to make this a habit, or hobby if I could. But you know what they say, you can't write without inspiration, literature is a special form of art that turns feeling, emotion, visions, sounds into words, words that make people experience what you want them to, therefore it require a lot of passion from the writer, and talent too. I don't have talent, so I should compensate it with passion.

That's it for now. Will continue later. 

Aug 31, 2017

Lan man tản mạn

Mấy hôm nay tâm trạng tôi lại không được tốt, có lẽ là do có quá nhiều việc dồn ứ lại nên phải tập trung làm cho xong, thành ra ù lì, ít nói hơn hẳn. Mọi người nhìn vào hỏi tôi bị stress hay sao? Hoàn toàn không phải thế. Chính ra những lúc công việc bề bộn, gấp rút nhất lại là lúc tôi thấy đầu óc mình trống rỗng nhất. Không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý, nhưng có lẽ là việc làm việc liên tục, di chuyển liên tục cường độ cao khiến tôi không có thời gian suy nghĩ linh tinh này nọ nữa.

Tôi vừa viết một đoạn than thở khá dài, nhưng lại quyết định xóa đi vì nghĩ rằng nó thật chẳng ra đâu vào đâu. Tôi thấy mình là một người khá rộng lượng, nếu không muốn nói là vị tha. Nghe thì thật buồn cười, vì nhiều lúc tôi chỉ muốn giết hết tất cả những kẻ làm tôi khó chịu, nhưng rồi cái ham muốn đó nó tan biến cũng nhanh như cách nó đến vậy. 

Tôi lại vừa xóa một đoạn dài không kém, dù nó có liên quan tới chủ đề lòng vị tha nhưng tôi lại thấy nó nhỏ nhen và đáng xấu hổ đến ghê người. Có lẽ tôi không thực sự rộng lượng đến vậy, chỉ là tôi dễ bỏ qua cho những việc người khác làm với tôi. Còn vì sao lại dễ ấy hả? Chẳng phải là vì tôi luôn coi nhẹ bản thân hay sao? Tôi luôn đặt mình ở một ví trí thấp kém, nhỏ bé hơn so với người khác. Tiếng Anh có cái cụm inferiority complex, tôi nghĩ mình thuộc loại này. Đây có thể coi là một điểm trừ, nhưng với tôi lại là một lợi thế. Vì tôi thấp kém, nên tôi không cần phải thể hiện bất cứ điều gì. Vì tôi nhỏ bé, tôi không cần phải chứng tỏ bất cứ điều gì. Vì tôi xấu xa, hèn mọn, nên tôi chỉ cần thể hiện tốt hơn một chút thì tôi đã cảm thấy mình là một vị thánh rồi. Đấy, đâu đến nỗi quá tệ đúng không? 

Tôi là một kẻ lạc quan, nhưng cùng lúc cũng bi quan không kém. Tôi luôn hy vọng rằng sẽ có một ngày một phép màu giúp thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi sẽ xảy đến, và tôi luôn ngóng chờ phép màu đó. Nhưng đáng buồn thay tôi lại vô cùng thực tế và hiểu rằng những cái lạc quan tếu đó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Và cứ thế, mâu thuẫn giữa một nửa mộng mơ và một nửa lý trí luôn diễn ra trong tôi, nhưng không đến mức đủ để gọi là giằng xé nội tâm đâu. 

Có lẽ tôi sẽ còn tiếp tục viết nhăng viết cuội, biết đâu đấy sau này tập hợp lại lại đủ để thành một cuốn sách cũng nên. Tôi có hai ham muốn cháy bỏng: một là chơi thành thạo piano, hai là viết được một cuốn sách. Cả hai điều đều nằm ngoài khả năng của tôi. Tôi là một kẻ nửa mùa, làm gì cũng nửa mùa. Tôi có thể viết văn, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ học sinh cấp 3. Tôi có thể chơi nhạc cụ, nhưng chỉ là bắt chước theo những video hướng dẫn trên youtube mà thôi. Tôi cũng từng cố học vẽ, nhưng rồi rốt cuộc lại kết thúc ở trường đoạn bắt chước nét vẽ của người khác. Có vẻ như khả năng duy nhất và thứ duy nhất tôi có thể làm là bắt chước, mà thậm chí chỉ là bắt chước như kiểu phiên bản lỗi. Nếu mà tôi bắt chước được, khoảng 90% phiên bản gốc, là tôi đã hạnh phúc lắm rồi, đằng này còn chưa đến một nửa chất lượng của bản gốc. Nên rốt cuộc tôi cũng chả biết mình có tài năng gì không, có lẽ là không. 

Tôi là người vô thần, nhưng tôi cũng có một số đức tin nhất định. Chẳng hạn như tôi tin rằng mọi thứ trong vũ trụ này tồn tại ở một điểm cân bằng. Một sinh vật sinh ra thì một sinh vật khác sẽ chết đi. Một người chết đi sẽ quay trở về với vũ trụ và sẽ được tái sinh hoặc tái gì đó, nói chung là sẽ thành một thứ gì đó khác (hoặc lại trở thành người), để duy trì cán cân cân bằng của vũ trụ. Tôi tin rằng không có sự ngẫu nhiên trong cuộc sống, mà tất cả đã được sắp xếp, chỉ trực chờ đến thời điểm để xảy ra. Và đặc biệt tôi luôn muốn tin rằng tất cả mọi thứ trong cuộc đời này đều có ý nghĩa của nó, kể cả một thằng vô dụng như tôi, hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy. 

Nhàm quá rồi, kết thúc tại đây vậy. 

*Không biết liệu tôi còn có thể viết tiếp hai câu chuyện đang bỏ dở kia không, nhưng nhiều khả năng là cái blog này sẽ sỡm trở thành một cái nhật ký. Mà ban đầu tôi cũng định dùng nó làm nhật ký rồi.

Jun 27, 2017

Linh tinh bằng tiếng Việt

Another year has passed, and I am still the miserable kid I was years ago. Change is something scary, and hard to obtain, and I am both too lazy and too afraid to change myself. Screw this, I will try to write in my language to see how embarrassed this could get. 

Không hiểu sao tim tôi đang đập rất nhanh khi viết những dòng này. Mặc dù biết chắc là sẽ chẳng có ai đọc chúng cả, nhưng chỉ nghĩ về việc viết ra những suy nghĩ của mình thôi cũng làm tôi thấy hơi đau bụng rồi (mỗi khi lo sợ cái gì đó tôi hay thấy đau bụng). Như đã nói ở trên, lại thêm 1 năm nữa trôi qua và vẫn chẳng có gì tiến triển theo hướng tốt đẹp cả. Công việc, cuộc sống, bản thân tôi, tất cả vẫn như cũ, vẫn chán nản, vẫn vô vọng. Cuộc sống của tôi nếu được nhìn từ ngoài vào, có thể nói là không còn gì để chê trách: một vị trí lâu dài trong cơ quan nhà nước, chưa kể là cháu của sếp nên sẽ không gặp nhiều rắc rối; gia đình luôn quan tâm và chăm lo chu đáo; có vài đứa bạn thân để tán gẫu và thi thoảng rủ nhau đi ăn chơi phè phỡn. Còn gì để mà phàn nàn đúng không? Với một thằng thanh niên 26 tuổi thì tôi thấy rẳng kiếm được việc ngay sau khi ra trường đã là thành công lớn nhất rồi, gì thì gì cũng đừng để bị tóm đi lính. Tôi không biết môi trường quân đội sẽ rèn rũa con người ta ra sao, nhưng tôi có cảm giác hoặc là tôi sẽ chết mất xác ở trong đó, hoặc là tôi sẽ ở lại đó vĩnh viễn, mà cả hai viễn cảnh này tôi đều không mấy thiện cảm.

Nói đến thiện cảm, mọi người ở cơ quan đều có vẻ có thiện cảm với tôi. Đùa đấy, tôi biết thừa rằng họ chỉ cố đối xử tốt với tôi vì chú tôi là sếp của họ mà thôi. Cái đó cũng không thể trách họ được, vì những nguyên tắc giao thiệp ứng xử với các mối quan hệ trong các cơ quan nhà nước không cho phép họ được bất cẩn. Chẳng ai muốn một hôm thằng nhãi ranh mới vào làm này lại được đề bạt lên cấp trưởng, để rồi họ chợt nhớ lại những ngày tháng họ đầy đọa nó làm đủ thứ công việc lặt vặt và ân hận cả. Tất nhiên đây chỉ là ví dụ, nhưng phép lịch sự xã giao luôn quan trọng. Làm việc ở đây một thời gian, tôi cũng hiểu hơn một chút về cách đối xử giữa con người với nhau. Tôi cũng hiểu ra rằng mình ngây thơ và khờ dại hơn mình nghĩ nhiều, vì đã có lúc tôi thực sự tin rằng mọi người ở đây đối tốt với mình, và lòng tốt đó thực sự đến từ sự quan tâm. Nhưng hỡi ôi chỉ là xã giao, xã giao mà thôi. Có lẽ một thời gian dài không tiếp xúc với người lạ khiến tôi trở nên cả tin và dễ bị xa vào những cảm xúc bộc phát. Thú thực là họ cũng không xấu tính hay ác ý gì cả, chỉ là bản thân tôi đã hơi ích kỷ vì cứ ôm cái suy nghĩ là con người thì phải mặc định tốt, chỉ cần một hành động không thật tâm thì họ sẽ là người xấu. Mà lẽ ra bản thân tôi hơn ai hết phải hiểu điều này rõ hơn bất cứ ai, vì từ trước tới giờ tôi vẫn luôn suy nghĩ rằng mọi con người đều phải nghĩ cho bản thân mình trước tiên. Người không vì mình trời tru đất diệt mà. 

Công việc cũng không nặng nhọc gì cho cam, nhưng có vẻ tôi không hợp với việc này. Tôi thấy mình là loại lực điền hơn là đầu óc, dù cho mình cũng chả phải là dạng cơ bắp gì cả, nhưng chắc chắn một điều là tôi có nhiều sức hơn trí tuệ. Tính tôi cẩu thả, làm trước quên sau, thế nên những việc như lưu trữ giấy tờ hồ sơ giao cho tôi tôi đều không ít thì nhiều làm loạn xị ngậu cả lên. Rồi những sai lầm của tôi lại phải nhờ đến mọi người xung quanh giải quyết, mà cái này thì khỏi nói ai cũng hiểu, chúng ta đều khó chịu khi phải đi dọn phân thằng khác để lại đúng không? Có lẽ lý do duy nhất tôi vẫn còn ở lại nơi này là vì chú tôi vẫn còn làm việc ở đây. Chừng nào chú tôi về hưu chắc tôi cũng chỉ có nước cuốn gói mà thôi. 

Về cuộc sống thì... tôi có 2 bạn. Không biết gọi họ là bạn có đúng không, hay chỉ có tôi coi họ là bạn còn họ coi tôi là gì thì tôi không biết. Chúng tôi học chung cấp 3, rồi vẫn chơi với nhau từ đó tới giờ, nhưng hai người đó thì thân với nhau ở một mức độ cao hơn tôi, tôi chỉ như kẻ thứ ba bám càng thôi vậy. Nhưng thế cũng là đủ để thỏa mãn cái nhu cầu được hòa nhập của tôi rồi. Ngoài hai người đấy ra thì tôi gần như không giao du với ai nữa. Cứ đi làm về là về thẳng nhà, ôm lấy cái máy tính. Lúc thì chơi game lúc thì đọc truyện lúc thì nghe nhạc, mà thường thì là cả ba thứ cùng lúc. Người trong nhà thì gần như tôi chả nói chuyện với ai cả, và có lẽ họ cũng chán tôi đến tận cổ rồi nên cũng chả quan tâm nữa. Có mẹ tôi thì vẫn chăm lo cho tôi như thường lệ, có lẽ là vì bà vẫn nghĩ là một ngày nào đó tôi sẽ lại làm bà nở mày nở mặt khi được lên chức trưởng phòng hay cưới một cô con dâu nết na hiền dịu về cho bà. Hy vọng quả là một thứ độc dược kỳ diệu. 

Tôi không biết có phải mình đang bị trầm cảm hay không, tôi nghĩ là không phải. Làm gì có ai trầm cảm suốt 2 năm mà vẫn chưa bị phát hiện là trầm cảm đúng không? Hay là 3 năm nhỉ, tôi cũng không nhớ từ bao giờ nữa. Có lẽ là từ khi tôi nhận được tin tôi sẽ vào làm ở đây. Chẳng phải là tôi quyến luyến chỗ làm cũ gì đâu, nhưng mà việc để người khác sắp xếp tương lai cho mình chỉ làm tôi thấy chán nản cho bản thân mà thôi. Giá mà tôi không hèn nhát đến mức không dám nói lên chính kiến của mình, giá mà tôi đủ can đảm từ chối mẹ lẫn ông chú, thì chắc bây giờ tôi đã không ngồi đây viết ra những dòng này. Có thể tôi sẽ vẫn nghỉ việc ở công ty cũ, và có thẻ tôi sẽ đang thất nghiệp, nhưng ít nhất tôi sẽ không phải trải qua những gì mà tôi đang phải hứng chịu. Nói gì thì nói, có người lo việc cho là tốt lắm rồi đúng không. 

Về tình cảm thì thôi, tôi không có gì để nói về lĩnh vực này cả. Tôi không yêu, và không muốn yêu, càng không muốn lập gia đình, càng ghê tởm việc sinh con đẻ cái. Chỉ đơn giản là tôi ghét, thế thôi. Còn vì sao tôi ghét thì cũng nhiều lý do lắm, kể một hai câu không hết được. 

Hiện tại đang là 16:07 ngày 27/6/2017. Tôi đã hết động lực để viết tiếp nên sẽ dừng lại tại đây. Trên đây là vài lời cằn nhằn lan man về cuộc sống chán chết của tôi. Hy vọng một ngày nào đó tôi có thể đọc lại những dòng này và nghĩ rằng sao mình có thể ngớ ngẩn đến như thế.