Mấy hôm nay tâm trạng tôi lại không được tốt, có lẽ là do có quá nhiều việc dồn ứ lại nên phải tập trung làm cho xong, thành ra ù lì, ít nói hơn hẳn. Mọi người nhìn vào hỏi tôi bị stress hay sao? Hoàn toàn không phải thế. Chính ra những lúc công việc bề bộn, gấp rút nhất lại là lúc tôi thấy đầu óc mình trống rỗng nhất. Không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý, nhưng có lẽ là việc làm việc liên tục, di chuyển liên tục cường độ cao khiến tôi không có thời gian suy nghĩ linh tinh này nọ nữa.
Tôi vừa viết một đoạn than thở khá dài, nhưng lại quyết định xóa đi vì nghĩ rằng nó thật chẳng ra đâu vào đâu. Tôi thấy mình là một người khá rộng lượng, nếu không muốn nói là vị tha. Nghe thì thật buồn cười, vì nhiều lúc tôi chỉ muốn giết hết tất cả những kẻ làm tôi khó chịu, nhưng rồi cái ham muốn đó nó tan biến cũng nhanh như cách nó đến vậy.
Tôi lại vừa xóa một đoạn dài không kém, dù nó có liên quan tới chủ đề lòng vị tha nhưng tôi lại thấy nó nhỏ nhen và đáng xấu hổ đến ghê người. Có lẽ tôi không thực sự rộng lượng đến vậy, chỉ là tôi dễ bỏ qua cho những việc người khác làm với tôi. Còn vì sao lại dễ ấy hả? Chẳng phải là vì tôi luôn coi nhẹ bản thân hay sao? Tôi luôn đặt mình ở một ví trí thấp kém, nhỏ bé hơn so với người khác. Tiếng Anh có cái cụm inferiority complex, tôi nghĩ mình thuộc loại này. Đây có thể coi là một điểm trừ, nhưng với tôi lại là một lợi thế. Vì tôi thấp kém, nên tôi không cần phải thể hiện bất cứ điều gì. Vì tôi nhỏ bé, tôi không cần phải chứng tỏ bất cứ điều gì. Vì tôi xấu xa, hèn mọn, nên tôi chỉ cần thể hiện tốt hơn một chút thì tôi đã cảm thấy mình là một vị thánh rồi. Đấy, đâu đến nỗi quá tệ đúng không?
Tôi là một kẻ lạc quan, nhưng cùng lúc cũng bi quan không kém. Tôi luôn hy vọng rằng sẽ có một ngày một phép màu giúp thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi sẽ xảy đến, và tôi luôn ngóng chờ phép màu đó. Nhưng đáng buồn thay tôi lại vô cùng thực tế và hiểu rằng những cái lạc quan tếu đó sẽ không bao giờ thành hiện thực. Và cứ thế, mâu thuẫn giữa một nửa mộng mơ và một nửa lý trí luôn diễn ra trong tôi, nhưng không đến mức đủ để gọi là giằng xé nội tâm đâu.
Có lẽ tôi sẽ còn tiếp tục viết nhăng viết cuội, biết đâu đấy sau này tập hợp lại lại đủ để thành một cuốn sách cũng nên. Tôi có hai ham muốn cháy bỏng: một là chơi thành thạo piano, hai là viết được một cuốn sách. Cả hai điều đều nằm ngoài khả năng của tôi. Tôi là một kẻ nửa mùa, làm gì cũng nửa mùa. Tôi có thể viết văn, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ học sinh cấp 3. Tôi có thể chơi nhạc cụ, nhưng chỉ là bắt chước theo những video hướng dẫn trên youtube mà thôi. Tôi cũng từng cố học vẽ, nhưng rồi rốt cuộc lại kết thúc ở trường đoạn bắt chước nét vẽ của người khác. Có vẻ như khả năng duy nhất và thứ duy nhất tôi có thể làm là bắt chước, mà thậm chí chỉ là bắt chước như kiểu phiên bản lỗi. Nếu mà tôi bắt chước được, khoảng 90% phiên bản gốc, là tôi đã hạnh phúc lắm rồi, đằng này còn chưa đến một nửa chất lượng của bản gốc. Nên rốt cuộc tôi cũng chả biết mình có tài năng gì không, có lẽ là không.
Tôi là người vô thần, nhưng tôi cũng có một số đức tin nhất định. Chẳng hạn như tôi tin rằng mọi thứ trong vũ trụ này tồn tại ở một điểm cân bằng. Một sinh vật sinh ra thì một sinh vật khác sẽ chết đi. Một người chết đi sẽ quay trở về với vũ trụ và sẽ được tái sinh hoặc tái gì đó, nói chung là sẽ thành một thứ gì đó khác (hoặc lại trở thành người), để duy trì cán cân cân bằng của vũ trụ. Tôi tin rằng không có sự ngẫu nhiên trong cuộc sống, mà tất cả đã được sắp xếp, chỉ trực chờ đến thời điểm để xảy ra. Và đặc biệt tôi luôn muốn tin rằng tất cả mọi thứ trong cuộc đời này đều có ý nghĩa của nó, kể cả một thằng vô dụng như tôi, hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy.
Nhàm quá rồi, kết thúc tại đây vậy.
*Không biết liệu tôi còn có thể viết tiếp hai câu chuyện đang bỏ dở kia không, nhưng nhiều khả năng là cái blog này sẽ sỡm trở thành một cái nhật ký. Mà ban đầu tôi cũng định dùng nó làm nhật ký rồi.
No comments:
Post a Comment